Văn sÄ© Mỹ Stanley Elkin có lần gợi ý “con lạc đà chui qua lá»— kim còn dá»… hÆ¡n ngưá»i có tÃnh bá»±c mình và o nước trá»i.†Và đúng thiệt.
Má»™t ngạn ngữ Äức nói bạn có thể chết vì bá»±c mình, và tôi ngá», có không Ãt ngưá»i chết vì nó tháºt. Còn chúng ta thì phải đối diện vá»›i nó mà áp huyết cứ tăng lên vùn vụt. CÅ©ng như mấy con muá»—i, chúng là m chúng ta bá»±c mình khi Ä‘i pic-nic, những con muá»—i nho nhá» không ai muốn mà đến, không đáng kể trong tổng thể bối cảnh, nhưng đủ để lúc đó mất vui.
CÅ©ng váºy vá»›i tất cả các cuá»™c há»p mặt gia đình, bạn bè, đám cưới, sinh hoạt giáo xứ, sinh hoạt chung chung trong cuá»™c sống bình thưá»ng. Chúng ta có thể yêu thương và kÃnh trá»ng sâu xa má»™t ngưá»i, chia sẻ cùng giá trị vá»›i há», ngay cả sống chết vá»›i há» nhưng lại thưá»ng xuyên bá»±c mình vì các táºt kỳ quái cá»§a há», cách anh tằng hắng giá»ng, cách chị lúc nà o cÅ©ng Ä‘i trá»…, cách anh ngáy vang động, cái tÃnh thÃch kể chuyện tiếu lâm cá»§a anh, cách chị ăn uống ngâm nga cháºm rãi, mái tóc láºp dị, không chá»n áo quần thÃch hợp, khiếu thẩm âm hÆ¡i khác ngưá»i, không thÃch đồ ăn Mỹ, ăn xong vứt bừa chén bát và o bồn rá»a chén, danh sách còn dà i dà i… Không có chuyện gì tháºt sá»± quan trá»ng, nhưng, như mấy con muá»—i, nó là m cho buổi pic-nic mất vui.
Và đương nhiên còn luáºt Murphy, luáºt bi quan cho rằng các bá»±c mình cứ nối tiếp vô táºn vá»›i tác hại cá»§a chúng. Không phải vì các chuyện kỳ quái hay các thói quen xấu nhưng là nó đến không đúng lúc, đúng thì: “Tại sao anh tà i xế trước mặt lái cháºm như rùa trong lúc tôi sắp trá»… cái hẹn quan trá»ng? Tại sao cô thợ cắt tóc lại chá»n đúng lúc tôi sắp có cuá»™c há»p quan trá»ng ở trưá»ng lại chải đầu tóc tôi như ổ quạ? Tại sao bạn đồng nghiệp tôi Ä‘au đúng lúc tôi chuẩn bị Ä‘i nghỉ hè? Có má»™t nhiá»…m sắc tố ADN gì đó trong vÅ© trụ mà mục Ä‘Ãch duy nhất cá»§a nó là thá» thách tÃnh kiên nhẫn và lòng bao dung cá»§a chúng ta không? “Luáºt Murphy†không có trách nhiệm trên các thảm kịch lá»›n cá»§a cuá»™c sống, nhưng nó có trách nhiệm rất nhiá»u trên lá»i nói mà đáng ra chúng ta không được nói trước trẻ con.
Äiá»u buồn cưá»i cho những chuyện bá»±c mình nà y là chúng không phản ảnh các nét lá»›n trong cuá»™c sống, tÃnh tình, giá trị, tình yêu, lòng biết Æ¡n hay ý nghÄ©a cuá»™c sống nhưng chúng lại là m mất Ä‘i tầm nhìn.
Và vì thế khi chúng ta Ä‘i xuống ăn Ä‘iểm tâm, khi thấy có ai trước đó đã là m đổ sữa trên sà n mà không lau, thế là đủ để chúng ta không thấy mặt trá»i vừa má»c, rằng chúng ta Ä‘ang còn sức khá»e và còn sức sống, không còn thấy có bao nhiêu ngưá»i yêu thương mình, mình có việc tốt để là m, và sắp thưởng thức bữa ăn sáng ngon là nh. Má»™t Ãt giá»t sữa đổ, thay vì cám Æ¡n Chúa thì lại kêu trá»i.
CÅ©ng thế, khi và o phòng tắm, thay cho lá»i cám Æ¡n vì có được phòng tắm hiện đại thì chúng ta bá»±c mình, ai trước đó đã không để ra ba mươi giây thay cuá»™n giấy đã hết (“Chắc tôi là ngưá»i duy nhất trong nhà nà y biết là m chuyện nà y!â€) Chuyện vá»› vẩn đó không phải là chuyện cá»§a nhà huyá»n bÃ, nhưng Ä‘á»i sống có những chuyện trần thế mà nhà huyá»n bà phải đối diện.
Chúng ta phải là m gì với các chuyện bực mình nà y?
Bà Erma Bombeck viết má»™t phiên bản cá»§a bà cho đỠtà i cổ Ä‘iển: “Nếu Tôi Có Má»™t Äá»i Sống Äể Sống Lại.†Trong đó, bà nói đến rất nhiá»u lần, trong và i trò là m mẹ, khi các con còn nhá», chúng đã đến quấy rầy bà , vẽ dÆ¡ tưá»ng, là m mất tráºt tá»± trong nhà , đến ôm bà vá»›i đôi bà n tay nhem nhuốc là m dÆ¡ áo đẹp cá»§a bà . Bà viết, nếu được là m lại, bà sẽ yêu thương các chuyện quấy rầy nà y, sẽ không để ý đến chuyện là m dÆ¡ bẩn, sẽ đến hôn đứa bé vừa là m dÆ¡ áo, vì, rất sá»›m, chúng sẽ ra Ä‘i, sẽ biến mất trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình, để lại chỉ là ká»· niệm, hoà i niệm những Ä‘iá»u tuyệt vá»i đã từng là m mình bá»±c mình.
Thá»i gian và khoảng cách, rất sá»›m, sẽ lấy Ä‘i các chuyện quý giá và đến má»™t ngà y, chúng ta nhìn lại vá»›i tiếc nuối (hy vá»ng là vá»›i chút óc hà i hước) cái ly sữa bị đổ trong bếp, cái cuá»™n giấy chưa thay, và chúng ta sẽ tá»± há»i, tại sao lúc đó chúng ta lại bá»±c mình. Và thá»i gian sẽ Ä‘i rất nhanh, rất nhanh khi những ngưá»i thân yêu đã ra Ä‘i hoặc chúng ta chuẩn bị ra Ä‘i, khi chỉ còn tình thương mến, chúng ta sẽ nhá»› lại các táºt kỳ quái cá»§a há», cách anh tằng hắng giá»ng, cách chị lúc nà o cÅ©ng Ä‘i trá»…, cách anh ngáy vang động, cái tÃnh thÃch kể chuyện tiếu lâm cá»§a anh, cách chị ăn uống ngâm nga cháºm rãi, mái tóc láºp dị, không chá»n áo quần thÃch hợp, khiếu thẩm âm hÆ¡i khác ngưá»i, không thÃch đồ ăn Mỹ, và lúc đó, chúng ta thấy thá»i gian hạnh phúc vá»›i nhau, cùng chia sẽ vá»›i nhau quá ngắn.
Ronald Rolheiser, 2004-08-08
J.B. Thái Hòa dịch
Phanxicovn