1. –“Kêu con dáºy Ä‘i em! Sáng rồi, bác sÄ© là m việc rồi đó!â€
Chị Ä‘ang ngồi tá»±a cá»a cái, trả lá»i anh trong vô vá»ng:
-“Chữa gì nữa anh! Bao nhiêu tiá»n bạc rồi! Có hết đâu!â€.
Anh vỗ vai, ngồi xuống cạnh và ôm chị và o lòng, au ủi chị:
– “Thôi ráng lên em! Còn nÆ°á»›c con tát! Biết đâu gặp thầy gặp thuốc thì sao?â€
2. Anh chị có má»—i thằng Tà là con má»™t. Năm nay nó mÆ°á»i hai tuổi. Anh chị cÆ°á»›i nhau cách năm thì sinh ra nó. Hồi má»›i ra riêng được gia đình ba mẹ hai bên cho Ãt của cải để xây dá»±ng cÆ¡ ngÆ¡i, rồi anh chị rá»i quê lên Sà i Gòn láºp nghiệp. Sinh ra thằng Tà bụ bẫm dá»… thÆ°Æ¡ng nhÆ° bao đứa trẻ khác, nà o ngá» trong ngÆ°á»i nó lại mang phải má»™t căn bệnh quái ác – máu khó đông.
Anh chị chỉ phát hiện bệnh nà y hồi thằng Tà biết Ä‘i cháºp chững. Nó bị té và chảy máu đầu gối. Mà sao vết thÆ°Æ¡ng cứ chảy máu hoà i không chịu cầm lại. SÆ¡ cứu ở nhà và i ngà y không ổn, anh chị bồng nó lên bệnh viện xã, tỉnh, rồi tá»›i Sà i Gòn, kết quả là hay được căn bệnh nó Ä‘ang mang trong ngÆ°á»i. Hai ngÆ°á»i chết đứng khi nghe bác sÄ© nói vá» bệnh của con mình.
Má»™t danh sách dặn dò của bác sÄ© dà nh cho anh chị, nghe qua cÅ©ng đủ là m cả hai choáng váng. Anh chị bắt đầu Ä‘Æ°a con Ä‘i chạy chữa, nhÆ°ng tất cả chỉ là tạm thá»i, vì kinh tế gia đình chẳng khá giả gì, mà má»—i lần Ä‘iá»u trị thuốc men thì quá sức hai vợ chồng. Thế là sau gần mÆ°á»i hai năm trá»i, đồ đạc trong nhà , cái nhà và cái ná»n nhà cuối cùng cÅ©ng Ä‘á»™i nón ra Ä‘i. Mà bệnh của thẳng Tà vẫn thế thôi!
Thằng Tà cà ng lá»›n, cà ng thêm nhiá»u Ä‘iá»u rắc rối. Nó Ä‘i há»c vá»›i các bạn, chÆ¡i đùa hay nhiá»u lúc xung tráºn đánh nhau, bị chảy máu và kết quả là anh chị Ä‘Æ°a nó tá»›i bệnh viện, phải vất vả lắm má»›i cầm máu được. Dần dần, thằng Tà hiểu và thÆ°Æ¡ng cha mẹ hÆ¡n. NhÆ°ng bệnh táºt khiến nó gầy gò xanh xao quá!
3. Nhìn con nằm trên giÆ°á»ng nhắm mắt ngủ ngon là nh, chị không nỡ đánh thức. Có lẽ trong cuá»™c Ä‘á»i nó chỉ có khi ngủ là bình an nhất, vì lúc đó nó không phải lo lắng vá» bệnh táºt nữa.
MÆ°á»i hai tuổi nhìn nó nhá» xÃu vì thiếu ăn, thêm cái bệnh quái ác khiến nó chẳng lá»›n nổi. Chị nhìn con mà không kìm được xúc Ä‘á»™ng. ÄÆ°a tay rá» khuôn mặt nhá» xÃu, gầy nhom của nó, chợt nhá»› lại khuôn mặt bầu bÄ©nh, hồng hà o của con hồi má»›i sinh, buá»™c miệng chị nói:
-“Con ốm quá anh à !â€.
Lay nhẹ ngÆ°á»i thằng TÃ, ká» sát tai kêu:
-“Tà ơi! Dáºy Ä‘i bệnh viện vá»›i ba nè con!â€.
Phải kêu tá»›i mấy lần nó má»›i mở mắt, lăn qua lăn lại mấy vòng. Nó cÆ°á»i vá»›i chị, rồi nhìn anh nó há»i:
-“Äi khám bệnh nữa hả ba?â€.
Anh gượng cÆ°á»i vá»›i nó mà trả lá»i:
-“Ừ con! Äi khám bệnh chữa cho mau khá»e! Dáºy thay đồ nhanh, ba Ä‘Æ°a Ä‘i.â€
4. ÄÆ°a tay rá»a mấy cái Ä‘Ä©a và muá»—ng cÆ¡m, chị thấy chóng mặt. Äây là công việc của chị hà ng ngà y. TrÆ°á»›c đây chị là m nghá» may quần áo, nhÆ°ng hồi thằng Tà bệnh, tiá»n may quần áo không đủ trả tiá»n thuốc cho nó. Cuối cùng thì cái máy may cÅ©ng Ä‘á»™i nón bay xa, váºy là chị xin vô quán cÆ¡m bà Bảy để rá»a chén phụ. Má»—i tháng cÅ©ng được và i triệu, cÅ©ng đủ góp vá»›i tiá»n chạy xe ôm hà ng ngà y của anh để lo gia đình và chữa bệnh cho con.
“Xoảng!†tiếng chồng đĩa trên tay rớt xuống. Chị ngã xuống sà n, bà Bảy và khách tới ăn cơm cũng chạy lại đỡ.
- “Sáu, dáºy nè con! Sao váºy?â€. Bà Bảy miệng kêu, tay thì móc chai dầu gió trong túi xoa lên mà ng tang của chị. Nặn gió má»™t hồi sau thấy chị mở mắt.
- “Cô Bảy Æ¡i! ÄÄ©a bể hết rồi!â€. Chị nói trong cung giá»ng yếu á»›t, nÃu tay bà Bảy.
- “Không sao đâu! Bể tao mua cái khác. Mà y khá»e là tao mừng! Tỉnh chÆ°a? Là m nổi không? Mệt bữa nay thì nghỉ Ä‘i, mai là m.â€
Chị gượng đứng dáºy, dù còn hÆ¡i chóng mặt. Gom đống Ä‘Ä©a bể lại chắc cÅ©ng khoảng chục Ä‘Ä©a.
-“Bảy Æ¡i! Bể cả chục cái. Tháng nà y Bảy trừ bá»›t tiá»n công của con rồi mua Ä‘Ä©a má»›i Ä‘i Bảyâ€.
Bà Bảy nhìn Chị chắt lưỡi:
-“Thôi Ä‘i, trừ lÆ°Æ¡ng mà y rồi mà y lấy cái gì nuôi thằng chồng vá»›i chữa bệnh cho thằng con mà y? Tao nghèo nhÆ°ng không túng thiếu đâu. Mà y đừng lo. Dá»n dẹp Ä‘i, tao là m dÄ©a cÆ¡m cho mà y ănâ€.
Ngồi ăn cơm, chị không nuốt nổi. Nghĩ vỠgia đình, chị nghẹn nghà o…
5. –“Bệnh nhân Nguyá»…n Văn TÃ, vô phòng bác sÄ© gặpâ€. Y tá gá»i to trÆ°á»›c những bệnh nhân chá» khám.
Anh dắt tay thằng Tà và o phòng, khép nép nhìn bác sÄ©, cặp mắt tá» vẻ lo lắng nhiá»u. Anh không há»i bác sÄ© Ä‘iá»u gì, chỉ thinh lặng.
-“Hổm rà y anh thấy sức khá»e con anh ra sao ? Có triệu chứng gì khác thÆ°á»ng không?â€. Bác sÄ© há»i.
-“Dạ thấy nó yếu hÆ¡n mấy tháng trÆ°á»›c. Mấy cái khá»›p của nó bị sÆ°ng lên hay Ä‘au nhứt và khó nhúc nhÃch. Cứ má»—i lần Ä‘i đứng nó lại kêu Ä‘au. Thêm nữa, trên da nó xuất hiện nhiá»u vết bầm hÆ¡n trÆ°á»›c, máu cam cÅ©ng chảy hoà iâ€. Anh trả lá»i.
Bác sÄ© lại gần thằng Tà kiểm tra kÄ© lưỡng, kêu nó ra ngoà i ghế ngồi chá», chỉ má»—i anh trong phòng. Bác sÄ© Ä‘ang dặn dò anh Ä‘iá»u gì đó, chắc cÅ©ng phải gần mÆ°á»i lăm phút. Anh mở cá»a bÆ°á»›c ra, thấy thằng Tà nằm chèo queo trên băng ghế chá» khám bệnh mà ngủ. Anh lại gần xoa đầu nó, nÆ°á»›c mắt rÆ¡i xuống trên gò má.
Thằng Tà mở mắt, nhìn ba nó, định thắc mắc vá» giá»t nÆ°á»›c mắt của ông, nhÆ°ng chắc nó cÅ©ng hiểu phần nà o dù không phải là tất cả. Cha con ôm nhau nứt nở. Trên Ä‘Æ°á»ng vá» chẳng ai nói gì vá»›i ai. Anh lái xe, nó nhìn Ä‘Æ°á»ng phố và ngÆ°á»i qua lại.
6. ÄÆ°a nó vá» nhà , anh cho thằng Tà lên giÆ°á»ng nằm nghỉ. Anh tranh thủ chạy thêm mấy cuốc xe ôm. Không biết bác sÄ© đã nói gì vá»›i anh, nhÆ°ng từ hôm đó, anh chị hay nhìn con vá»›i ánh mắt khác trÆ°á»›c. Cứ hay xoa đầu, ôm hôn và có khi khóc trá»™m mà nó lén thấy được trong đêm. Anh chị cÅ©ng mua cho nó gà rán, sinh tố trái cây và nhiá»u món khác mà nó thÃch. Anh chị cÅ©ng ăn vá»›i nó. Nó tá»± thắc mắc vì tiá»n đâu ra mà ba mẹ mua được nhiá»u đồ ngon thế!
Sáu tháng sau, vị bác sÄ© tá»›i dá»± lá»… tang của thằng TÃ. Bà Bảy chủ quán cÆ¡m cÅ©ng tá»›i. Bà con tá»›i chia buồn vá»›i gia đình. Anh chị ngồi nhìn thằng Tà đang nằm đó vá»›i khuôn mặt thiên thần nhÆ° Ä‘ang ngủ. Nó nằm thÆ° thái bình an, không lo lắng gì vá» bệnh táºt nữa. DÆ°á»ng nhÆ° nó Ä‘ang mỉm cÆ°á»i vá»›i chÃnh ba mẹ nó, tá»±a lá»i cám Æ¡n vì tình thÆ°Æ¡ng anh chị dà nh cho nó. Mỉm cÆ°á»i vá»›i vị bác sÄ©, vì cuối cùng nó cÅ©ng biết những món ăn ngon mà nó được dùng là do vị bác sÄ© tốt bụng tặng cho nó. Nó cÅ©ng cÆ°á»i vá»›i bà Bảy vì tấm lòng thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i của bà . Nó cÆ°á»i cám Æ¡n bà con lối xóm tá»›i dá»± tang lá»… của nó.
Nó vẫn nằm đấy, như bao giấc ngủ trước đây mà anh chị thấy, và đang bước một cuộc sống tươi đẹp.
Little Stream
dongten