Äã là con ngưá»i thì ai cÅ©ng mong muốn cho mình má»™t số pháºn, địa vị, cuá»™c Ä‘á»i và mưu sinh như bao ngưá»i. Nhưng trá»› trêu thay không phải ai cÅ©ng có được may mắn đó. Bao mảnh Ä‘á»i ngặt nghèo và đáng tá»™i nghiệp mà lần đầu tiên tôi được giáp mặt, được nhìn thẳng và o mắt há», được trò chuyện cùng vá»›i những thổn thức pha chút thở dà i cho cuá»™c Ä‘á»i há». Tôi tá»± há»i tôi sẽ là m gì cho sá»± não lòng cá»§a hỠđây, vá»— vai há», ôm lấy há», nắm tay há» chăng? Liệu như thế há» có vÆ¡i bá»›t suy tư vá» sá»± Ä‘á»i không?
Trong đầu tôi biết bao suy nghÄ© vá» há». Há» gặp chúng tôi hai dòng suy nghÄ© như nháºp và hoà quyện và o tháºt mau. Và như thế câu chuyện như chưa bao giá» ngừng. Tôi cứ tưởng tôi sẽ khó bắt chuyện, động viên và lắng nghe há» lắm đây. Nhưng không há» không há» xa lạ mà tháºt gần gÅ©i, thân thiện. Thế má»›i biết tôi đã hững há» bấy lâu nay, không những cách sống mà cả suy nghÄ© vá» há» nữa. Tháºt có lá»—i khi bấy lâu nay sống giữa muôn ngưá»i mà tôi không có cảm xúc vá» há». Äể giỠđây táºn mắt chứng kiến vá» cuá»™c sống, bệnh táºt cá»§a há» tôi má»›i giáºt mình vì hoá ra bấy lâu nay tôi nói thì nhiá»u mà thá»±c hà nh chả ra là m sao cả. Khoé mi cay cay và ân háºn vì đã bá» lỡ khoảng thá»i gian tháºt phung phÃ.
Chúng tôi đã Ä‘i thăm hết các nÆ¡i ở trung tâm bảo trợ trẻ tà n táºt Mồ Côi Thị Nghè vá»›i con số 380 em, và chúng tôi dừng lại ở khu vá»±c những em bị bệnh não úng thuá»·, nhìn và o những khuôn mặt có thể nói là dị dạng mà bất thần. CÅ©ng là má»™t con ngưá»i đó nhưng sao há» lại như thế nà y. ÄÆ°á»£c má»™t cô hướng dẫn nói rằng hằng năm há» cứ tiếp nháºn thêm và con số mà chúng tôi và o thăm ngay khu nà y Ä‘á»u không đếm hết là bao nhiêu em nữa. Dòng nước mắt chúng tôi cứ chảy. Khi chúng tôi chỉ và o má»™t trong số đó há»i ngưá»i nà y mấy tuổi thì được trả lá»i 25 nhưng đầu thì to mà chân tay thì bé xÃu. Ãnh mắt há» là m chúng tôi nao lòng. Chúng tôi chia tay khu vá»±c nà y vá»›i bao ná»—i niá»m như thế và thầm cầu nguyện cho há» .
Qua khu đặc biệt hÆ¡n, bước và o chúng tôi cứ nghÄ© rằng đây là như bệnh viện nhá» váºy. Quả đúng như suy nghÄ© cảnh tượng Ä‘áºp và o là má»™t số em nằm trong đó Ä‘ang nằm thoi thóp, xung quanh vá»›i bao con ngưá»i vá»›i hình thể và não trạng hÆ¡i bị yếu. Äi thăm má»™t lúc và sau đó đến giỠăn. Chúng tôi được má»i lại đút cháo cho mấy em, tháºt khó khăn khi đút. Nhưng kiên trì thì má»™t lúc sau chén cháo nhá» cÅ©ng cạn dần. Chia tay sau bữa cháo thân tình nhìn mấy em ăn chúng tôi tháºt vui vì chÃnh mình cÅ©ng góp chút gì đó cho bữa ăn tình nghÄ©a nà y.
Cuá»™c gặp gỡ nà o nà o rồi cÅ©ng đến Ä‘oạn chia tay. Nhưng chia tay lần nà y tháºt da diết và cảm động. Vì Ãt ra tôi và má»i ngưá»i được gặp há» góp thêm niá»m cảm thông không may cho cuá»™c Ä‘á»i há». Táºn mắt chứng kiến tất cả những khó khăn và những gì há» Ä‘ang mang. Äau xót cho má»™t cuá»™c Ä‘á»i, chả lẽ ngã rẽ bắt đầu từ đây…
C.Y





