Tương quan giữa triết há»c và thần há»c là má»™t đỠtà i đã được nghiên cứu rá»™ng rãi từ nhiá»u gốc độ khác nhau, đặc biệt từ các tháºp niên 1970-80. Song song vá»›i hiện tượng nà y là sá»± nở rá»™ cá»§a các trưá»ng phái thần há»c má»›i như thần há»c tiên nghiệm, thần há»c giải thÃch, thần há»c phân tÃch, thần há»c tương quan liên đới, thần há»c phụ nữ, thần há»c giải phóng và các hình thức thần há»c chÃnh trị, v.v. Má»™t khi thần há»c gia có nhu cầu cáºp nháºt hóa các vấn đỠliên quan đến Ä‘á»i sống đức tin trong bối cảnh xã há»™i, há» không ngần ngại dùng các phạm trù từ triết hiện sinh, hiện tượng luáºn, triết ngôn ngữ, cấu trúc luáºn, triết phân tÃch, triết phê phán xã há»™i, v.v. để khai triển các phương pháp thần há»c thÃch ứng cho hoà n cảnh cá»§a há». Trong bối cảnh Ä‘a dạng và phức tạp nà y, triết há»c, thần há»c và tôn giáo thưá»ng có cùng các ngôn ngữ và phạm trù tri thức chồng chéo vá»›i nhau. Do đó muốn hiểu rõ mối tương quan giữa triết há»c và thần há»c, chúng ta cần phân biệt phạm vi cá»§a má»—i truyá»n thống nà y.
Trước tiên, cả hai truyá»n thống triết há»c và thần há»c có cùng mối lưu tâm vá»›i tôn giáo, đó là các vấn đỠtối háºu cá»§a con ngưá»i. Phạm vi cá»§a tôn giáo thì rất bao la, xuất phát từ cách sống đức tin và các bản văn “kinh Ä‘iển†cá»§a cá»™ng Ä‘oà n vá»›i mục Ä‘Ãch giải quyết các mối ưu tư, niá»m an á»§i cùng hy vá»ng cho cuá»™c sống nhân sinh. Truyá»n thống tôn giáo có nguồn năng lá»±c không bao giá» cạn kiệt đến từ “mythos†(thần thoại), tức là chiá»u kÃch huyá»n nhiệm cá»§a cuá»™c sống tâm linh. Tôn giáo hà m chứa tất cả những gì liên quan đến thá»±c tại tối háºu và hạnh phúc cá»§a con ngưá»i.
Triết há»c cÅ©ng muốn tìm hiểu căn nguyên cá»§a má»i sá»± và hoạt động tri thức cùng tâm linh cá»§a con ngưá»i. Nhưng triết há»c Tây phương bắt nguồn từ những suy tư phê phán cá»§a ná»n văn minh Cổ đại. Äối vá»›i các triết gia tiá»n Socrates, minh triết là ná»— lá»±c truy tìm căn nguyên cá»§a vÅ© trụ bằng cách tách biệt “logos†(lý lẽ, lá»i) ra khá»i “mythos.†Sau Socrates, hà nh trình truy vấn không ngừng cá»§a “logos†được nối kết vá»›i lòng yêu mến sá»± khôn ngoan, và triết há»c (philo-sophis) từ từ được khai triển ra thà nh những câu há»i vá» bản chất cá»§a thá»±c tại, ná»n tảng cho tri thức và tiêu chuẩn cho Ä‘á»i sống đạo đức.
Thần há»c cÅ©ng có má»™t lịch sá» lâu dà i dùng phương pháp suy tư phê phán cá»§a triết há»c để khai triển các chá»§ đỠtôn giáo. Nhưng vì thần há»c muốn kết nối “đức tin†vá»›i “lý trÆcho nên sứ mệnh cá»§a nó mang tÃnh nước đôi; thần há»c dùng phương pháp cá»§a “logos†để tìm hiểu và triển khai những gì được mặc khải từ tôn giáo (theos). Như thế sá»± khác biệt giữa triết há»c (philo-sophis) và thần há»c (theo-logos) không phải là tôn giáo nhưng là phương cách má»—i truyá»n thống tiếp cáºn các vấn đỠtối háºu cá»§a tôn giáo. Bây giá» chúng ta hãy Ä‘i sâu và o ná»™i dung và chức năng riêng biệt cá»§a triết há»c và thần há»c.
Thần há»c và triết há»c lưu tâm đặc biệt vá» tôn giáo là vì tôn giáo có khả năng mở rá»™ng chân trá»i hiểu biết cá»§a con ngưá»i vốn Ä‘ang sống trong thế giá»›i “bên nà y†nhưng lại có những cảm thức vá» những gì thuá»™c vá» thế giá»›i “bên kia.†Tôn giáo tồn tại để nhắc nhở chúng ta rằng thá»±c tại không chỉ vá» cái “là †mà còn cả cái “sẽ là â€. Tôn giáo cố gắng bảo trì chiá»u kÃch siêu việt cá»§a cuá»™c sống bằng cách đối đầu các vấn đỠtối háºu cá»§a con ngưá»i: Là m thế nà o sống trong thế giá»›i trần tục nà y mà con ngưá»i có thể chạm đến chiá»u sâu thánh thiêng cá»§a hiện hữu? Nên dùng ngôn ngữ nà o để nói vá» Äấng Tối Cao vốn vượt qua má»i giá»›i hạn? Thân pháºn và ý nghÄ©a Ä‘á»i ngưá»i sẽ là gì trong vÅ© trụ hầu như vô biên và ngẫu nhiên nà y? Äể trả lá»i các vấn nạn nà y tôn giáo má»i gá»i con ngưá»i dấn thân và phó thác, hà nh động và dùng ngôn ngữ như thể chúng ta Ä‘ang “cư ngụ†trong thế giá»›i cá»§a niá»m tin. Có như thế thì chúng ta má»›i có thể trải nghiệm và nắm bắt những gì được xem là thánh thiêng và huyá»n nhiệm. Nhưng “kinh nghiệm tôn giáo†thì luôn pha trá»™n tÃnh chá»§ quan lẫn khách quan. Khi dùng ngôn ngữ để mô tả kinh nghiệm tôn giáo, chúng ta sẽ gặp các vấn đỠkhác: là m sao ngôn ngữ và biểu tượng tôn giáo có thể bảo đảm là luôn quy vá» thá»±c tại siêu việt? hay tránh khá»i hố sâu cá»§a ngẫu tượng hay thần tượng hóa? Ngôn ngữ tôn giáo có khả năng mở rá»™ng chân trá»i siêu nghiệm nhưng nó cÅ©ng tiá»m tà ng các ý thức hệ hay ý đồ thầm kÃn khác. Tôn giáo không muốn bị sai lầm trong sứ mệnh hướng dẫn con ngưá»i tìm hạnh phúc tối háºu. Tôn giáo muốn lưu truyá»n “chân lý†nó đã lãnh nháºn má»™t cách hợp lý. Vì thế tôn giáo cÅ©ng cần phải phê phán vá» các dùng ngôn ngữ và biểu tượng cá»§a chÃnh mình. Má»™t khi tôn giáo muốn đáp trả nhu cầu căn bản nà y thì nó sẽ không tránh khá»i vay mượn các phạm trù tri thức từ triết há»c và bối cảnh văn hóa. Do đó, hà nh trình tiếp cáºn tôn giáo thì luôn phải Ä‘i qua ngã quanh cá»§a kinh nghiệm, ngôn ngữ và khái niệm cá»§a bối cảnh văn hóa cá»§a nó.
Triết há»c Tây Phương cÅ©ng muốn tìm hiểu vá» tÃnh siêu việt và hạnh phúc tối háºu cá»§a con ngưá»i nhưng từ má»™t góc độ khách quan và phê phán hÆ¡n. Trong khi tôn giáo đứng trong vòng tròn đức tin thì triết há»c khởi đầu từ lý trÃ, váºn động khả năng tá»± nhiên cá»§a trà tuệ và các phạm trù để tìm hiểu cách thấu đáo vá» thá»±c tại. Cả tôn giáo và triết há»c Ä‘á»u muốn tìm hiểu bản chất và căn nguyên cá»§a con ngưá»i và vÅ© trụ (cosmos), nhưng tôn giáo theo lá»™ trình cá»§a “mythos†còn triết há»c theo tiếng gá»i cá»§a “logos.†Sá»± phân cách nà y không nhất thiết phải là tất yếu vì ở Äông Phương, Khổng giáo vừa là má»™t tôn giáo (đạo lý) và vừa là má»™t triết lý, nhưng Khổng Tá»Â không nghiên cứu vá» thần thánh mà vỠ“đạo là m ngưá»iâ€. Triết há»c Tây Phương, khi tra cứu các vấn đỠvá» con ngưá»i và vÅ© trụ, không chỉ đặt câu há»i vỠ“bản chất†cá»§a thá»±c tại (siêu hình há»c) mà còn vá» khả năng và cách thức con ngưá»i nháºn thức các thá»±c tại đó (tri thức luáºn), và cả vá» hạnh phúc con ngưá»i trong tương quan vá»›i thá»±c tại tối háºu (đạo đức há»c). Do đó, có thể nói, triết há»c là má»™t tiến trình hoán cải tri thức liên tục, vá»›i mục tiêu muốn vạch trần các yếu tố tha hóa tiá»m tà ng trong chiá»u hướng phát triển, phương pháp suy tư và những giả định cá»§a nó. Vì giữ được khoảng cách phê phán vá»›i tôn giáo, triết há»c có khả năng khai mở các phạm trù tư duy má»›i và sáng tạo hÆ¡n vá» tôn giáo.
Khi sá»± hiểu biết vá» niá»m tin tôn giáo trở thà nh hệ thống và có khả năng giải quyết các vấn nạn con ngưá»i từ lăng kÃnh đức tin thì chúng ta Ä‘ang bước và o ngưỡng cá»a cá»§a thần há»c. Mục Ä‘Ãch cá»§a thần há»c là tìm hiểu ná»™i dung cá»§a những gì tôn giáo đã đón nháºn được qua mặc khải. Do đó, khi nói thần há»c là “đức tin tìm kiếm sá»± hiểu biết†(Anselmô: Fides quaerens intellectum) tức là chúng ta thừa nháºn rằng thần há»c có má»™t sứ mệnh nước đôi: vừa dấn thân và o các thá»±c tại tôn giáo, vừa phải dùng các phương pháp suy tư phê phán cá»§a triết há»c. Là má»™t hoạt động tri thức, thần há»c dùng các phạm trù triết há»c để minh há»a cho tÃnh hợp lý cá»§a niá»m tin tôn giáo. Thần há»c cố gắng kết nối niá»m tin tôn giáo vá»›i bối cảnh xã há»™i. Khi là m công việc “bắc cầu†nà y, thần há»c rút tỉa ná»™i dung từ “mạc khảiâ€, nhưng hình thức thì được vay mượn từ các phạm trù triết há»c và bối cảnh văn hóa. Là truyá»n thống há»c thuáºt, thần há»c luôn táºn dụng má»i công cụ tri thức để giữ cho ná»™i dung cá»§a đức tin luôn được cáºp nháºt và trở thà nh thá»±c tại sống động chứ không là má»™t “bảo váºt†cổ kÃnh trong viện bảo tà ng cá»§a lịch sá». Khi lối suy tư cÅ© không còn thÃch ứng nữa thì phương pháp thần há»c má»›i sẽ ra Ä‘á»i. Như thế, thần há»c luôn mở rá»™ng và hướng vá» chân trá»i vô hạn cá»§a đức tin và mạc khải.
Nếu phải dùng hình ảnh để diá»…n tả mối tương quan triết-thần qua lịch sá» thì thiết nghÄ© đây là má»™t cuá»™c tình trắc trở giữa hai tình nhân rất khác biệt (Jerusalem và Athens). Há» bắt đầu gặp nhau giữa những cÆ¡n sóng gió cá»§a lịch sá» (bắt đạo và há»™ giáo). Cuá»™c nhân duyên nà y đã được các báºc tiá»n bối cá»§a cả hai truyá»n thống chúc là nh (Platô, Aristote, Plotinus, Augustinô). Mối tình cá»§a há» Ä‘i từ sá»± lôi cuốn hấp dẫn ban đầu (Philo, Origen) cho đến sá»± tổng hợp hà i hòa và hầu như bất khả phân ly trong thá»i Kinh Viện. Sau má»™t thá»i gian chung sống hạnh phúc, hỠđã cho ra Ä‘á»i má»™t và i đứa con (ý niệm phổ quát, khoa há»c thánh, tri thức luáºn khả niệm, thuyết duy thá»±c, thuyết duy danh, v.v…). Nhưng má»™t khi con cái lá»›n lên thì cuá»™c hôn nhân nà y cà ng ngà y cà ng trở nên lạnh nhạt, cay đắng, và cuối cùng đưa đến ly thân (dao cạo Ockham).
Cho dù sống tách biệt, hai bên vẫn tiếp tục luyến tiếc vá» những thà nh tÃch quá khứ và thưá»ng tìm cách nói vá» nhau bằng những ngôn ngữ má»›i lạ (Kant, Hegel, Schleiermacher). Các ná»— lá»±c hệ thống mối tương quan triết-thần nà y đã mở đưá»ng cho những hướng Ä‘i rất sáng tạo, phản hồi lại khuynh hướng giản lược tôn giáo cá»§a tri thức luáºn thá»i Ãnh Sáng. Tuy nhiên, quan Ä‘iểm lạc quan cá»§a triết Cáºn đại vẫn không tránh khá»i bị phê phán và hoà i nghi (Feuerback, Marx, Freud). Cả triết và thần há»c vẫn còn mang nặng mối ưu tư vá» các vấn đỠhiện sinh cá»§a con ngưá»i vốn có căn nguyên từ tôn giáo (Kierkergard, Nietzsche). Hiện nay, tuy không còn chung sống nhưng cả hai vẫn còn thao thức, không muốn để cho tôn giáo bị xóa tên trên bản đồ tri thức (Heidegger), hay để ngôn ngữ tôn giáo bị lôi cuốn và o các ngõ cụt siêu hình há»c hay khoa há»c (Wittgenstein), hay để thần há»c rÆ¡i và o các ảo tưởng duy ná»n tảng như trong thá»i cáºn đại (háºu cấu trúc, háºu hiện đại).
Cuối cùng, tôn giáo là nổ lá»±c tiếp cáºn và nắm bắt thá»±c tại tối háºu cá»§a con ngưá»i, do đó nó có khuynh hướng lôi cuốn triết há»c và thần há»c. Nhưng đây là má»™t hà nh trình không có Ä‘oạn kết. Lịch sá» cho thấy tôn giáo đã Ä‘an quyện triết há»c và thần há»c vá»›i nhau, tạo thà nh những cÆ¡n lốc tri thức. Má»™t khi các cÆ¡n lốc tri thức nà y lắng dịu xuống thì chúng ta có cÆ¡ há»™i nháºn định rõ hÆ¡n những yếu tố đã tạo nên sức mạnh cá»§a chúng. Nháºn thức nà y có thể giúp chúng ta sẳn sà ng đối phó vá»›i những thá» thách cho tôn giáo trong tương lai.
Joseph Tan Nguyen, OFM

