Lâu lắm rồi má»›i có dịp nói chuyện vá»›i Em. Giá»ng em đượm buồn khi trao đổi. Em cho biết là mẹ em bị bệnh phụ nữ, phải mổ ở bệnh viện Hùng VÆ°Æ¡ng, em nhá» tôi hiệp lá»i cầu nguyện cho mẹ của Em.
Khi em nhắc đến Mẹ và nhất là khi em post hình Mẹ thân yêu của mình và o trang cá nhân của Em tôi cảm được Mẹ yêu em rất nhiá»u và Em yêu Mẹ cÅ©ng nhiá»u tháºt. Em Ä‘ang bÆ°á»›c và o Ä‘á»i và đứng trÆ°á»›c cú sốc nà y, Em nói vá»›i tôi Æ°á»›c gì Em được đến má»™t nÆ¡i nà o đó vắng lặng để tâm hồn được thảnh thÆ¡i. Tôi đùa lại, đến nÆ¡i tôi Ä‘ang ở chẳng có “ma†nà o và o cả. NÆ¡i tôi Ä‘ang ở là nÆ¡i bình yên lắm ! Lắm kẻ muốn táºn hưởng cái bình yên đó nhÆ° Em mà chẳng được.
Nghe Em nói chuyện, tôi nói vá»›i em bằng cung giá»ng tha thiết rằng dù gì Ä‘i chăng nữa thì Em phải cố gắng hết sức lo cho Mẹ. Cùng lắm phải vay mượn để lo sức khá»e cho mẹ để cứu Mẹ.
Nghe tôi nói, Em hạ giá»ng và nói ngay rằng Em biết tại sao tôi lại khuyên em nhÆ° thế ! Em nói là chắc hồi trÆ°á»›c tôi đã không lo cho mẹ tôi nên giá» nà y tôi hối háºn và luyến tiếc …
ChỠEm nói xong, tôi bộc bạch cho Em biết vỠmẹ của tôi … Tôi bắt đầu
Chuyện là những năm tháng dà i khổ cá»±c trong thá»i bao cấp, gia đình tôi vô cùng khốn khó gian nan. Vừa bÆ°á»›c chân qua thá»i bao cấp chÆ°a được ráo chân thì mẹ tôi lại vÆ°á»›ng và o căn bệnh hiểm nghèo.
Thế là má»i sá»± trong nhà cứ Ä‘á»™i nón ra Ä‘i để lo cho Mẹ. Cạnh đó, nhá» sá»± trợ giúp của ngÆ°á»i thân của Mẹ còn lại ở cách xa ná»a vòng trái đất. Dù đã dốc hết sức hết lá»±c để lo cho Mẹ nhÆ°ng Mẹ cÅ©ng ra Ä‘i. Mẹ ra Ä‘i khi các con chÆ°a đủ no, gia đình chÆ°a đủ ấm.
Thá»i gian dần trôi, con của Mẹ, trong đó có bản thân tôi ngà y khôn lá»›n. Chúng tôi bÆ°á»›c và o Ä‘á»i, bôn ba vá»›i cuá»™c sống đầy khó khăn. Và , khó khăn nhất, thiếu thốn nhất trong Ä‘á»i chúng tôi là vắng bóng Mẹ.
Cuá»™c sống không phải dÆ° nhÆ°ng cÅ©ng chẳng thiếu, may mắn cÅ©ng có chút gì đó gá»i là dể dà nh để phòng thân. Cà ng được nhÆ° thế, chúng tôi lại cà ng Ä‘au và ná»—i nhá»› Mẹ mãi khôn nguôi.
Äi ngang chợ Bến Thà nh, hình ảnh nồi bánh canh ngà y xÆ°a vẫn còn đó. Dù nghèo, dù khó khăn nhÆ°ng khi lãnh lÆ°Æ¡ng của nhà may, Mẹ không quên dẫn chúng tôi thưởng thức cái món bánh canh bên hông chợ Bến Thà nh. Ä‚n xong, Mẹ còn dẫn và o con Ä‘Æ°á»ng nhá» Tạ Thu Thâu để sắm đồ cho con. Nghèo, nhÆ°ng tình thÆ°Æ¡ng của Mẹ không nghèo. Những chiếc áo cá sấu cùng vá»›i những chiếc quần Levis chúng tôi đã được thụ hưởng từ bà n tay của Mẹ.
Cứ má»—i lần lãnh lÆ°Æ¡ng, cuá»™c sống dù tạm bợ thiếu trÆ°á»›c hụt sau nhÆ°ng rồi những ổ bánh mì tháºt ngon, quán bún thịt nÆ°á»›ng tháºt ngon, quán cháo vịt nhìn ai cÅ©ng muốn ăn được Mẹ mua vỠđể cả nhà cùng hưởng.
Không còn Mẹ, thi thoảng có dịp, chúng tôi lại quay lại những “chốn cũ†đó để mua vá» nhà cùng ăn. Phần thì cÅ©ng thÃch những món ngà y xÆ°a của Mẹ nhÆ°ng phần nữa là nhá»› đến công Æ¡n của Mẹ và má»i Mẹ vá» cùng ăn vá»›i gia đình.
20 năm qua, hình bóng của Mẹ theo kiểu trần gian Ä‘Ã xa khuất nhÆ°ng trong tâm khảm và tâm linh Mẹ tháºt gần.
Má»™t cô tháºt thân vá»›i gia đình, đồng hà nh vá»›i tôi trong cuá»™c sống, chia ngá»t sẻ bùi má»i khốn khổ gian nan đã há»i tôi đã tặng gì cho Mẹ trong ngà y của Mẹ sắp tá»›i. Tôi trả lá»i vá»›i Cô rằng giỠđây tôi chỉ còn Thánh Lá»… và trà ng chuá»—i Mân Côi. Lá»i kinh, lá»i nguyện đó tôi nghÄ© rằng đó là những gì là m cho tôi và Mẹ tháºt gần. Mẹ cầu cho con và con cầu cho Mẹ.
Tuy xa khuất, tuy không còn theo nghÄ©a váºt chất trần gian nhÆ°ng tôi, chúng tôi vẫn tin rằng Mẹ vẫn còn đâu đó quanh đây bên mâm cÆ¡m, bên mái ấm gia đình nhá» bé mà Mẹ đã đổ mồ hôi, sôi con mắt để gầy dá»±ng.
Không dám nhá»›, không dám nhắc vá» Mẹ nữa bởi lẽ cà ng nhá»›, cà ng nhắc thì những giá»t nÆ°á»›c mắt lại lÆ°ng tròng …
NÆ°á»›c mắt lÆ°ng tròng, lòng thì tiếc nuối bởi lẽ ngà y hôm nay dù không già u nhÆ°ng có đủ những gì để chia sẻ cuá»™c sống hay bệnh táºt của Mẹ đã mang nhÆ°ng không còn Mẹ để lo cho Mẹ nữa. Tiếc cÅ©ng rồi, nuối cÅ©ng rồi vì ngà y hôm nay muốn lo cho Mẹ má»™t chút gì đó để gá»i là cÅ©ng không lo được. Thèm được lo cho Mẹ lắm nhÆ°ng Mẹ đã không còn nữa.
ChÃnh vì thế, tôi đã chân thà nh khuyên Em hãy lo cho Mẹ của em khi Mẹ còn sống. Ấy váºy mà cô bé cứ nghÄ© rằng ngà y xÆ°a tôi bất hiếu vá»›i Mẹ tôi nên giá» tôi hối tiếc. Hối tiếc không phải vì bất hiếu, hối tiếc vì không còn Mẹ để lo cho Mẹ nữa.
Tâm tình của tôi vá» Mẹ chắc có lẽ cÅ©ng chỉ là má»™t trong hà ng ngà n, hà ng vạn tâm tâm tình bởi lẽ ai ai cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i mẹ và mẹ của ai cÅ©ng bao la, mẹ của ai cÅ©ng mênh mông, mẹ của ai cÅ©ng Ä‘áºm tình thÆ°Æ¡ng chồng thÆ°Æ¡ng con.
Và , hình nhÆ° khi no đủ, khi đầy trà n thì lòng thÆ°Æ¡ng nhá»› Mẹ cà ng da diết bởi lẽ tất cả những gì mà má»—i ngÆ°á»i chúng ta Ä‘ang có đây phải chăng là do tình mẹ vun trồng. Nếu không có Mẹ, chắc chắn chúng tôi không có được nhÆ° ngà y hôm nay nhất là vá» nhân cách sống, vá» cách cÆ° xá» là ngÆ°á»i mà Mẹ đã truyá»n lại cho lÅ© cháu Ä‘Ã n con.
Những ai còn Mẹ xin đừng là m cho Mẹ khóc
Những ai đã mất Mẹ xin hãy mau nguyện cầu
Lòng kỠlòng ta ủ lòng trong Mẹ
Äá»i hạnh phúc biết bao khi có Mẹ ở ká».
Huệ Minh